Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 11: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 11 – Sát hạch




Chương 11 – Sát hạch



“Cậu không thể trật tự đợi một lát được hả?” Nguyên Tích xếp hàng ở phía trước rốt cục không nhịn được nữa, quay lại quát La Tiểu Lâu đang đứng phía sau.

“Này, tôi hồi hộp thật nhưng cậu cũng nhìn đi, không phải một mình tôi là hồi hộp đâu nhá.” La Tiểu Lâu chỉ chỉ tay. Đúng vậy, hiện tại bọn họ đang xếp hàng đợi sát hạch phân chia chuyên nghành.

Với những người chưa thành niên mà nói, có thể đỗ vào khoa cơ giáp hay không là một điều cực kỳ quan trọng, bởi nơi đây chính là khởi điểm cho ước mơ của họ, cũng là bước đầu tiên của sự thành công. Hơn nữa, đó không chỉ là ước mơ của riêng mình họ, mà còn là sự mong chờ tha thiết từ gia đình. Có người giống La Tiểu Lâu chỉ rì rầm tám nhảm, coi như tâm trạng tốt, nhưng có người thì toàn thân run rẩy đổ mồ hôi lạnh, người thì lại tranh thủ từng giây từng phút luyện tập thể lực, có người còn đọc chiến thuật cơ giáp.

Nguyên Tích hung dữ nhìn La Tiểu Lâu, đang suy xét xem có nên đánh ngất tên này rồi chờ đến phiên nó thì mới đánh thức dậy hay không.

“Được ròi, không nói nữa, tôi nói chuyện thì ảnh hưởng đến cậu hả? Kỳ thực cậu cũng đang hồi hộp lắm đúng hông?” La Tiểu Lâu nói xong thì hận không thể khâu ngay cái miệng của mình lại. Ông Trời ơi, cứ lúc nào sốt ruột thì con lại ăn nói lung tung thế đấy!

Không nghi ngờ gì nữa, sai lầm này quá lớn, cho dù Nguyên Tích có hồi hộp thật thì cũng tuyệt đối không được phun ra, huống hồ căn bản hắn có thế thật đâu cơ chứ. Nguyên Tích cực kỳ giận dữ nhìn La Tiểu Lâu, túm một phát áo cậu nhấc bổng lên.

“Ah, này này —— tôi —— sai rồi...” La Tiểu Lâu sắp không thở nổi được nữa.

Đúng lúc này, giáo viên phụ trách khảo sát lên tiếng, cứu La Tiểu Lâu một mạng trông thấy: “Tiếp theo, Nguyên Tích.”

Nguyên Tích thả La Tiểu Lâu xuống, hừ một tiếng rồi đi lên, được vài bước thì quay lại, ra lệnh cho cậu: “Sát hạch tốt tốt cho tôi vào, đừng có mà làm tôi mất mặt —— Vả lại, căn bản cũng chẳng có gì khó cả.”

La Tiểu Lâu bặm môi, tỏ ý hiểu roài, rồi nhìn theo Nguyên Tích bước vào cửa.

Hít thở thật sâu, La Tiểu Lâu bắt đầu hoạt động chân tay. Lúc này, một người phía sau La Tiểu Lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn cất tiếng: “Này, tớ —— tớ biết cậu đấy, dám đến khoa cơ giáp, thực sự bội phục dũng khí của cậu quá đó.”

La Tiểu Lâu thắc mắc quay đầu lại nhìn, là một thiếu niên cao lớn tỏa ánh mặt trời, ngũ quan rất sâu, đôi mắt màu lam sáng ngời.

Người kia nhìn vẻ mặt của La Tiểu Lâu, rồi bèn tự giới thiệu: “À, xin chào, tớ là Yates, cậu gọi là La Tiểu Lâu đúng không.”

Từ trước đến nay La Tiểu Lâu không hay tình nguyện chìa tay ra bắt chuyện với người lạ lắm, chẳng có vẻ thích thú đáp: “Tôi á, cũng không biết mình đã nổi tiếng đến thế cơ đấy.”

Yates biết chừng mực bèn nở một nụ cười: “Tất nhiên rồi, bởi vì cậu là người đầu tiên đến phòng giáo vụ tuyên bố không có tiền đóng học phí mà.”

La Tiểu Lâu đảo mắt khinh thường, quả nhiên là như thế.

“Với tớ, kỳ thực cậu rất dũng cảm.” Yates sợ La Tiểu Lâu hiểu lầm bèn giải thích ngay, “Thực ra điều kiện của nhà tớ cũng không được tốt lắm, có thể cho tớ vào học ở đây là đã dùng hết tiền trong nhà rồi. Ban đầu tớ không muốn nhưng mẹ tớ lại cứ nài nỉ hy vọng tớ vào khoa cơ giáp của trường này.”

La Tiểu Lâu gật đầu, với lời nói này của Yates thì cũng có cảm tình hơn, nói: “Không phải cậu vào đây rồi sao, qua được kỳ sát hạch là tốt rồi. Tớ tin là nhất định cậu sẽ qua được thôi.”

Yates cười khổ một tiếng, cúi đầu: “Ừ, tớ biết mình có thể mà, nhưng khoa cơ giáp tốn tiền lắm, loại cơ giáp thấp nhất cũng phải đến 1,000,000 rồi. Chỉ là tớ đang rầu rĩ, không muốn tăng thêm gánh nặng cho nhà mình nữa thôi.”

La Tiểu Lâu gần như há hốc miệng, cậu không hề biết điều này!

“Bởi vậy, tớ rất bội phục cậu, cho dù điều kiện như vậy mà vẫn dũng cảm chọn khoa cơ giáp.” Nói ra phiền muộn xong, Yates có chút kính nể nhìn La Tiểu Lâu.

“À, thế này đi, tớ chỉ nghĩ là không nên từ bỏ ước mơ của mình dễ dàng như vậy được thôi.” La Tiểu Lâu thì thào.

“Còn tiền thì sao?”

“Tiền? Tớ sẽ tìm việc kiếm tiền.” La Tiểu Lâu thuận miệng trả lời, cậu không biết bản thân mình có thể kiến ra 1,000,000 hay không nữa, lẽ nào ông Trời lại hãm hại cuộc sống của cậu đến mức cùng cực chết cha như thế này ư?

“Chuẩn. Tớ sẽ học tập theo cậu! Tớ cũng có thể đi làm kiếm tiền, không nên dùng tiền trong nhà nữa! Được, quyết định rồi, lát nữa sẽ toàn lực ứng phó, tớ nhất định sẽ trở thành một chiến binh cơ giáp vĩ đại!” Yates đứng phía sau cậu tuyên thề, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên.

Khóe miệng La Tiểu Lâu co quắp, hiện giờ đã biết cậu sắp vào phòng sát hạch của khoa cơ giáp, thế mà sao lại có nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn cậu thế.

“Ha ha, La Tiểu Lâu ơi, cậu có biết không, tớ thuộc gen cấp A đấy, may mắn quá hen! Bởi vậy tớ nhất định sẽ qua.” Có thể bởi vì không còn tâm lý gánh nặng nữa, Yates đứng đàng sau như mở máy hát, lôi kéo La Tiểu Lâu bắt đầu lải nhải, “Cậu thì sao?”

La Tiểu Lâu nhăn mày, sát hạch cơ giáp thì liên quan gì đến cấp gen? “Là D.”

Yates không biết nói cái gì cho phải nữa. Trước mặt La Tiểu Lâu, cậu ta thực sự không tìm được một lời tốt đẹp nào, chỉ có thể thương xót vỗ vỗ vai cậu: “Đừng hồi hộp quá, cũng giống như lời bạn cậu nói thôi, không có gì khó đâu. Lại nói tiếp, bạn của cậu đối xử tốt với cậu ghê.” Tuy biết rằng một điểm hy vọng cũng không có, nhưng an ủi cho La Tiểu Lâu được chút nào hay chút ấy.

La Tiểu Lâu sặc một tiếng, bạn học này đang nói đùa đấy hở, con mắt nào của cậu mà bảo tên Nguyên Tích kia đối xử tốt với tôi?

Hai người rì rầm bình loạn với nhau, không để ý một người đang mở cửa bước vào. Đó là một thiếu niên tóc trắng, thân hình cao lớn, khuôn mặt đẹp đẽ. Bởi vì sự xuất hiện thiếu niên này mà kéo theo đó là hàng ngũ trước cửa chợt nổ ra một trận hỗn loạn nho nhỏ. Không ít người dùng ánh mắt sùng kính thiết tha nhìn thiếu niên đó. Nhưng thiếu niên tóc trắng đó chỉ lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Trong mắt La Tiểu Lâu, tuy thiếu niên này vẻ ngoài không tệ nhưng thực sự hơi có vấn đề. Quan sát bằng hai mắt, sẽ chẳng muốn nhìn lại. Nhưng Yates thì kích động nhảy dựng lên, dùng sức nắm chặt vai La Tiểu Lâu gào thét: “Là Thiểu Thiên! Là cái thằng thiên tài đó! Người ta bảo nó có thể là gen cấp S đấy! Là cấp S cậu biết không?”

La Tiểu Lâu ngẩn người, lần trước tại La gia cậu chỉ tiện thể gặp được người con trai cả, nếu nhớ không lầm thì tên anh ta là La Thiểu Quân. Nghĩ tới đây, tự dưng La Tiểu Lâu có một dự cảm không lành, cậu vội vã hỏi: “Đó là La Thiểu Thiên trong nhà ——”

“Cậu không biết hả? Nhà nó cực kỳ tốt á, là con trai của thiếu tướng La đó. Ôi chao, thiếu niên thiên tài, trong nhà đã hiển hách như vậy thì sau này nhất định sẽ là ngôi sao mới chói lọi mà thôi. Nghe nói hiện giờ quân đội đang chú ý đến nó ghê lắm, muốn thu nạp nó vào. Anh nó cũng rất lợi hại nữa, giờ đang học năm thứ tư, là hội trưởng hội sinh viên học viện St. Miro, sang năm sẽ vào quân đội thực tập nữa cơ đấy.” Yates nói một tràng.

La Tiểu Lâu thở dài, quả nhiên là người của La gia. Xem ra, sau này nên né cái tên Thiểu Thiên này đi. Còn cái ông Thiểu Quân kia, lần trước gặp thì có cảm giác ổng cực kỳ sắc sảo. Tuy mặt lúc nào cũng cười cười, nhưng những người càng như vậy thì lại càng nguy hiểm hơn.

Mặc dù cậu đã xác định mình sẽ không bao giờ bước chân lại vào La gia một lần nào nữa, nhưng đâu ai biết trước chữ ngờ.

Yates đang không ngừng khoa chiêng múa trống ca thán La Thiểu Thiên, bày tỏ lòng ngưỡng mộ. La Tiểu Lâu dừng cậu ta lại, vừa cười vừa nói: “Đừng tâng bốc người khác nữa, cậu cũng rất lợi hại mà. Xem này, những người có gen cấp A chỉ có 10% thôi, cậu cũng đã là một thiên tài rồi.”

Yates dường như hơi ngại ngùng, vội vàng khoát tay: “Tớ thì nói làm gì, muốn nói thiên tài á, ngày hôm nay trong đám tân sinh viên có hai thằng đấy, một là thằng La Thiểu Thiên vừa mới tới kia, còn một thằng khác là Lăng Tự ——”

Đang nói thì cửa mở, Nguyên Tích vênh váo đi ra, thầy giáo phía sau hắn cười tủm tỉm theo sau, có vẻ rất có ấn tượng với hắn.

“Tiếp theo, La Tiểu Lâu.”

Nghe tiếng thầy giáo gọi mình, La Tiểu Lâu vội vàng đi vào trong, hồi hộp đến mức quên không quay lại hỏi Nguyên Tích sát hạch thế nào. Nhưng xem chừng, nhất định là đỗ rồi.

Vào cửa, đầu tiên là một thông đạo dài ngoằng, cuối nơi đó thầy giáo đang đứng trước cửa. Mở cCửara, trong phòng là một khoang thuyền mô phỏng cực đại.

Thầy giáo mở cửa khoang thuyền, để La Tiểu Lâu nằm vào.

La Tiểu Lâu hồi hộp nằm xuống, rồi nhắm mắt lại. Một âm thanh ầm ầm vang lên, trước mắt đen kịt.


Sau đó, cậu cảm giác cả cổ tay lẫn cổ chân đều bị thứ gì đó khóa lại, thân thể không thể cử động, ngay sau đó là một dòng điện chạy luồn qua toàn thân, cực nhanh, đầu óc bắt đầu choáng váng, xuất hiện cảm giác buồn nôn đến khó tả.

Cảm giác này quá khó chấp nhận, La Tiểu Lâu phải cắn răng chịu đựng. Cậu không biết đã qua bao lâu, nhưng cậu nghĩ cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Ngay khi sắp chống đỡ không nổi nữa, cảm giác khó chịu bỗng nhiên biến mất, sau đó, cửa khoang thuyền mở ra.

La Tiểu Lâu lảo đảo ngồi dậy, thầy giáo phải đưa tay đỡ lấy, “Trước tiên em ngồi xuống một lát đã, hệ thống sau ba mươi sẽ tự động ngắt.”

Thầy giáo kiểm tra máy đo, không có gì nảy sinh, ánh mắt đổ lên người La Tiểu Lâu, nói: “Đưa thông tin của em cho tôi xem.”

La Tiểu Lâu đưa tài liệu cho thầy giáo, chẳng nhẽ lại có vấn đề?

Thầy giáo sau khi xem xong thì nhíu mày, khuyên nhủ cậu: “Em sinh viên này, hiện giờ khoa cơ giáp rất hot, nhưng dựa vào điều kiện và tình trạng thân thể của em thì căn bản không thể vào được. Em xem đi, ngay cửa thứ nhất cũng không qua nổi, mấy cửa sau chắc cũng không cần phải nói nữa.”
Hả? Thế mà chả có ai nói với cậu những điều này?

“Thầy ơi, thế muốn đăng ký vào khoa cơ giáp thì phải có những điều kiện gì ạ?” La Tiểu Lâu vội hỏi.

“Bắt đầu từ gen cấp B trở lên, thể năng đến cấp 5, em à, thể năng của em chỉ sợ đến cấp 2 là kịch kim. Thầy thấy em nên suy xét mà đăng ký sang khoa khác đi, hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi đã, còn có ngày mai nữa cơ mà.” Thầy giáo giải thích xong thì mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, cửa đối diện cũng mở ra, vốn là định để La Tiểu Lâu qua thì vào sát hạch tiếp, nhưng ai dè đến cửa thứ nhất cũng chưa xong.

Hai vị thầy giáo cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Sinh viên năm nay đúng là tốt xấu lẫn lộn.”

Một người nói: “Đúng vậy, như cái cậu vừa xong kìa, đến phiên tôi mà vẫn còn đạt được đến trình độ cao đến thế này này. Nãy nghe thầy hiệu trưởng nói hôm nay có hai thiên tài, xem ra đúng là bổ sung cho nhau nhỉ.”

“Ờ, với nhà trường mà nói, coi như là chuyện vui mừng ngoài mong đợi, khẳng định hiệu trưởng sẽ sung sướng đến phá đảo luôn.”

Hai ông cứ vừa đi vừa nói, La Tiểu Lâu thì cúi đầu đi theo sau. Cậu không ngờ, hóa ra mình lại yếu kém đến vậy. Có lẽ không phải cậu không cố gắng, mà sự thật là cậu vô duyên với khoa cơ giáp.

Theo lời nói của hai ông thầy giáo thì Nguyên Tích sát hạch cực kỳ tốt. Người trước La Tiểu Lâu, không phải Nguyên Tích thì còn ai vào đây nữa.

Quên đi, dù sao cậu cũng đã cố gắng hết sức mình rồi, gen với thể lực này nọ thì cậu cũng có làm gì được đâu. Hiện tại, tuy không thể lái cơ giáp, nhưng ít nhất cậu còn có thể nhìn tên kia lái cơ giáp nữa mờ.

Tuy nghĩ như vậy nhưng La Tiểu Lâu lại cảm giác mắt mình có chút ẩm nóng. Tất nhiên là cậu không khóc rồi, thế này thì đã làm sao mà phải nhè.

Cửa mở ra, thầy giáo gọi Yates vào cuộc. Yates vừa đi vào vừa hồi hộp nhìn La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu im lặng nhìn lại, thấp giọng nói: “Cố lên nhé, có điều kiện thì cố mà thi đỗ vào khoa cơ giáp, dù sao đó cũng là ước mơ của cậu mà.”

Yates gật đầu, vỗ vai La Tiểu Lâu một cái rồi đi vào trong.

Sau đó, La Tiểu Lâu thấy Nguyên Tích đang sốt ruột đứng đợi giữa những ánh mắt dòm ngó của mọi người.

Thấy La Tiểu Lâu nhanh như vậy mà đã ra ngoài, Nguyên Tích cũng rất kinh ngạc, sắc mặt không tốt chút nào nhìn chòng chọc vào Yates rồi quay sang hỏi: “Thế nào?”

La Tiểu Lâu thấp giọng: “Không được.”

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, xoay người đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau ra khỏi đại sảnh của khoa cơ giáp, đột nhiên Nguyên Tích cất tiếng: “Vậy ngày mai sang khoa chế tạo cơ giáp sát hạch đi.”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu, không ngờ Nguyên Tích lại biết được lựa chọn thứ hai của mình.

“Nhìn cái gì! Cho dù không thể theo tôi chiến đấu thì cũng phải đăng ký vào một môn nào hữu dụng cho chủ chân của cậu chứ!” Nguyên Tích mất hứng nói, dường như việc La Tiểu Lâu không đỗ vào khoa cơ giáp, người khó chịu nhất lại là hắn.

La Tiểu Lâu bỗng dưng nở nụ cười, cậu nhìn bầu trời cao trong xanh, rồi đáp: “Ừ, mai tôi lại sang khoa chế tạo cơ giáp kiểm tra.”

La Tiểu Lâu thuận theo rốt cục cũng làm Nguyên Tích hài lòng, hắn dẫn cậu ra bãi đỗ xe.

“À này, Nguyên Tích, tôi muốn mua thức ăn, cậu có xe thì có thể đi luôn được không?” La Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng, thấy Nguyên Tích không để ý đến mình bèn nói thêm: “Cậu cũng không thích ngày nào cũng toàn là rau dưa đúng không, tôi muốn mua cá, tôi làm cá cũng ngon lắm, thật đấy.”

Cho dù hôm nay thất bại nhưng cậu cũng muốn khao một bữa cho chính mình.

Nguyên Tích nhìn cậu, chờ lúc cả hai ngồi vào xe mới nói: “Nếu cậu muốn ăn bánh ngọt của Tam Mộc thì tôi cũng có thể tiện đường chở cậu đi được.”

La Tiểu Lâu trừng mắt, Tam Mộc? Ớ, hình như lần trước mua bánh ngọt trên hộp có vẽ hình ba cái cây. Ý của Nguyên Tích là gì, có vẻ đang khó chịu hở?

Một con cá, 500 đồng Liên bang... La Tiểu cố nhịn nỗi đau mua thêm một bao gạo, 1,000 đồng Liên bang hỡi ôi.

Sau cùng Nguyên Tích phụ trách việc lái xe, tới cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng. La Tiểu Lâu tiếp tục nhịn đau, mua hai cái bánh ngọt —— rẻ nhất.

Ngày hôm đó có còn tiền nữa không, một ngày mà hết 2,000 đồng Liên bang, cứ như thế thì tiền gửi ngân hàng của cậu còn không đủ nổi cho chín ngày mất.

La Tiểu Lâu ngồi trong xe hít một hơi sâu, không biết có phải cậu nhìn nhầm hay không mà thấy tâm tình của Nguyên Tích có vẻ vô cùng tốt? Từ, từ lúc —— nhìn theo khóe mắt lấp lánh của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu thấy một bên của chiếc bánh ngọt...

So với ngày trước mà nói, cơm canh ngày hôm nay cực kỳ phong phú. Khoai tây xào chua ngọt, cá kho, canh trứng nấu cà chua, rồi còn hai món điểm tâm ngon ngọt sau cùng nữa chứ...

Nguyên Tích có vẻ vô cùng hài lòng, bởi vì hắn ít nhất phải chén tới ¾ con cá, tương tự, với đĩa khoai tây xào và bát canh trứng cũng vậy, trong suốt bữa ăn cũng không mở miệng châm chọc La Tiểu Lâu một câu nào, là có thể suy ra được điều trên.

La Tiểu Lâu im lặng thưởng thức bát cơm tẻ ngon lành, cậu đã muốn nấu cơm tẻ từ lâu rồi, chỗ này so với cơm hộp 10 đồng lúc trước, nhất định là một trời một vực.

Đến khi La Tiểu Lâu thu dọn bát đũa xong xuôi, lúc quay xuống phòng bếp thì, hai hộp bánh ngọt đặt trên bàn đã trống trơn từ lúc nảo lúc nao rồi...

La Tiểu Lâu gào thét trong lòng, Nguyên Tích đáng ghét kia, thằng nào lúc trước còn khinh bỉ con trai ăn đồ ngọt hả!!

Đáp lại tiếng lòng của La Tiểu Lâu chỉ là một mệnh lệnh: “Dọn dẹp xong chưa, phòng tắm của tôi cần phải được cọ rửa.”

La Tiểu Lâu không biết rằng, trong khi cậu đang bận rộn tự khao mình một bữa thì cũng có mấy nhóm người đang bận rộn vì cậu.

Trước cửa học viện St. Miro, mấy tên sinh viên đang đồng thời nhìn gã thanh niên tóc đỏ cầm đầu, “Anh Hoa, không tìm được, có đúng là nó còn đang có mặt trong trường không?”

Gã thanh niên tóc đỏ tức giận mắng mỏ: “Ai biết, một thằng vô dụng như thế, cái loại gen này mà còn dám vào khoa cơ giáp. Rõ ràng là cố ý chọc tức anh Thiên, chúng ta chờ một lát.”

Một nhóm đề nghị: “Nếu không chúng ta vào tìm đi?”

Gã thanh niên tóc đỏ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Không được, trường học lớn như vậy sao mà tìm được? Hơn nữa, không thằng nào dám làm loạn trong học viện St. Miro đâu.”

Mấy tên kia không nói gì chỉ nhìn gã tóc đỏ, bọn chúng đã bắt đầu thấy hối hận vì đồng ý đi ứng trợ, sinh viên của học viện St. Miro quả thực không nên dây vào, chọc vào nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai biết đâu?

Hơn nữa, ngoại trừ tên tóc đỏ ra, bọn chúng cũng không phải là sinh viên của trường St. Miro, không đáng để làm loại chuyện này. Một đứa khuyên nhủ: “Anh Hoa, tuy rằng anh muốn kết bạn với cái thằng Thiểu Thiên kia, nhưng theo ý của anh thì nó với anh nó cũng chưa nói gì, có vẻ như bọn nó cũng không định uy hiếp thằng nhóc này...”

Tên tóc đỏ có phần nổi giận, hắn vất vả lắm mới tìm được đúng người cần hỗ trợ, chỉ cần làm cho La Tiểu Lâu không thể vào học trường này là hắn đã có thể kết bạn với La Thiểu Thiên rồi, làm sao mà có thể dễ dàng từ bỏ như thế được chứ. So với những người khác, cha hắn đã mất không ít tiền mới cho Trần Hoa mà không gặp bất cứ trở ngại nào vào trường, so với cả đống những đứa giàu có khác, nhà hắn cũng chả khác gì một tên nhà giàu mới nổi.

Hắn không thông minh, nhưng cũng không chịu được cảnh người khác nhìn mình như vậy. Bởi vậy Trần Hoa hắn mới kêu một đám chiến hữu từ trường khác đến, chuẩn bị hội đồng La Tiểu Lâu, nếu có thể khiến cậu tự động nghỉ học thì càng tốt.

*****

“Chờ một chút...”

Phòng nghiên cứu cơ giáp Khải Ân, mấy nhân viên cấp cao đang nghiêm túc ngồi vây quanh một chỗ.

Một người trung niên cẩn thận mang một cơ giáp linh kiện ra, nói với mọi người chung quanh: “Mọi người trước hết kiểm tra cái này đi, xem linh kiện này khác biệt ở chỗ nào.”

Đó là một linh kiện cơ giáp cấp một đơn giản, thế nhưng khi người trung niên đem chiếc linh kiện đó kiểm tra, nhìn số liệu hiện lên, sắc mặt mọi người đều lập tức biến đổi.

Lời tác giả: Không có gì đâu, ra ngoài đi làm, sẽ về trễ, quả nhiên tôi không bằng Tồn Cảo Tương Quân được.

Giá có thể tự do mãi mãi...